Questa recensione può contenere spoiler
Cái kết ẻ chảy
Tính ra thì câu chuyện mà bộ phim này truyền tải khá giống bộ Thần thoại của Hồ Ca và Bạch Băng mà mình đã xem nhưng Thần thoại để lại cho mình sự day dứt và luyến tiếc nhiều hơn về cả chuyện tình của họ. Tiếp sau đây mình muốn viết về bộ phim này. Xét về tổng thể thì bộ phim rất hấp dẫn khi trải qua ba kiếp từ cổ đại, dân quốc và hiện đại. Chuyện tình của bốn con người cùng yêu hận tình thù của họ qua ngàn năm duyên phận lại gắn kết họ với nhau.
Điểm cộng to lớn mà mình thấy đó là xây dựng chuyện tình giữa Mộng Thiên Phóng và Hàn Đông Nhi thật sự rất sâu sắc và chiếm được cảm tình của lòng mình. Họ yêu nhau và đến khi chết vẫn dành cho nhau tấm lòng sắt son. Cảnh cuối chàng bị nung thành tượng rồi cảnh nước mắt chứa chan của Đông Nhi thật sự quá xúc động và là điểm sáng cho ta nhớ tới câu chuyện tình trắc trở của họ giữa thời cổ đại khi mà thân bất do kỷ, chịu những ràng buộc của lễ giáo phong kiến. Mình xem tới thời dân quốc rồi đến thời hiện đại, mình mong họ lại có thể một lần nữa nhớ về nhau hay những con người đó có thể sống lại một nữa, yêu nhau và tìm cho nhau những bến bờ hẹn ước họ đã hằng mong mỏi trước đó. Nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra, họ sống dưới hình hài khác và tựa như câu chuyện tình ngàn năm của họ như bát nước đổ đi chẳng bao giờ lấy lại được nữa. Có chẳng điều còn xót lại là nhân duyên của họ như chưa hết, chỉ là sự nối tiếp đến khi hạnh phúc viên mãn mà thôi.
Mình mong là họ sống lại lần nữa chứ không phải những con người thay thế cho chính họ, dưới cái tên họ và danh phận khác nhau. Có lẽ mình đã quá tham lam, dù linh hồn có là một người nhưng hết kiếp là con người đó đã chết đi chẳng thể nào hồi sinh được nữa.
Lý do mình nói cái kết ẻ chảy vì nó như kiều đầu vô đuôi chuột, cái kết không xứng đáng với những cảm xúc mà mình đã bỏ ra để chờ đợi và kỳ vọng. Cách xây dựng tình yêu thời hiện đại quá nhạt nhẽo, thiếu sự gắn kết, không phải một sự nồng nhiệt của một Hàn Đông Nhi có thể lao vào lửa để có thể chết bên người mình yêu và một Mộng Thiên Phóng ra đi trong nước mắt đầm đìa nhìn về nàng lần cuối cùng...
Phim cũng có đôi chỗ dài dòng khi chưa giải quyết mâu thuẫn chưa thoả đáng như vậy đến cùng thuốc trường sinh bất lão chả có ý nghĩa gì cả, đến cùng người ta tìm kiếm lăng mộ Tần Thủy Hoàng để làm gì? Mục đích của bộ phim và tái sinh những con người đó dưới thời hiện đại hay dân quốc để làm chi? Khiên cưỡng cho họ gặp nhau, yêu nhau vì tất cả hai chữ duyên phận? Liệu có đáng không?
Sau bộ phim chỉ còn đọng lại chuyện tình đẹp mà buồn đến nao lòng của Hàn Đông Nhi và Mộng Thiên Phóng...
Điểm cộng to lớn mà mình thấy đó là xây dựng chuyện tình giữa Mộng Thiên Phóng và Hàn Đông Nhi thật sự rất sâu sắc và chiếm được cảm tình của lòng mình. Họ yêu nhau và đến khi chết vẫn dành cho nhau tấm lòng sắt son. Cảnh cuối chàng bị nung thành tượng rồi cảnh nước mắt chứa chan của Đông Nhi thật sự quá xúc động và là điểm sáng cho ta nhớ tới câu chuyện tình trắc trở của họ giữa thời cổ đại khi mà thân bất do kỷ, chịu những ràng buộc của lễ giáo phong kiến. Mình xem tới thời dân quốc rồi đến thời hiện đại, mình mong họ lại có thể một lần nữa nhớ về nhau hay những con người đó có thể sống lại một nữa, yêu nhau và tìm cho nhau những bến bờ hẹn ước họ đã hằng mong mỏi trước đó. Nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra, họ sống dưới hình hài khác và tựa như câu chuyện tình ngàn năm của họ như bát nước đổ đi chẳng bao giờ lấy lại được nữa. Có chẳng điều còn xót lại là nhân duyên của họ như chưa hết, chỉ là sự nối tiếp đến khi hạnh phúc viên mãn mà thôi.
Mình mong là họ sống lại lần nữa chứ không phải những con người thay thế cho chính họ, dưới cái tên họ và danh phận khác nhau. Có lẽ mình đã quá tham lam, dù linh hồn có là một người nhưng hết kiếp là con người đó đã chết đi chẳng thể nào hồi sinh được nữa.
Lý do mình nói cái kết ẻ chảy vì nó như kiều đầu vô đuôi chuột, cái kết không xứng đáng với những cảm xúc mà mình đã bỏ ra để chờ đợi và kỳ vọng. Cách xây dựng tình yêu thời hiện đại quá nhạt nhẽo, thiếu sự gắn kết, không phải một sự nồng nhiệt của một Hàn Đông Nhi có thể lao vào lửa để có thể chết bên người mình yêu và một Mộng Thiên Phóng ra đi trong nước mắt đầm đìa nhìn về nàng lần cuối cùng...
Phim cũng có đôi chỗ dài dòng khi chưa giải quyết mâu thuẫn chưa thoả đáng như vậy đến cùng thuốc trường sinh bất lão chả có ý nghĩa gì cả, đến cùng người ta tìm kiếm lăng mộ Tần Thủy Hoàng để làm gì? Mục đích của bộ phim và tái sinh những con người đó dưới thời hiện đại hay dân quốc để làm chi? Khiên cưỡng cho họ gặp nhau, yêu nhau vì tất cả hai chữ duyên phận? Liệu có đáng không?
Sau bộ phim chỉ còn đọng lại chuyện tình đẹp mà buồn đến nao lòng của Hàn Đông Nhi và Mộng Thiên Phóng...
Questa recensione ti è stata utile?